Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2016

Nẻo trăng lên

NẺO TRĂNG LÊN
Em mơ về nẻo trăng lên cao, đổ dài con đường nhỏ xíu dẫn vào nhà, hắt ánh sáng dìu dịu nơi đám hoa e ấp say ngủ.
Em mơ những buổi tối, sau bài vở, em nằm dài trên bàn, ngó nẻo trăng qua khung cửa sổ, tiếng chuông gió đung đưa. Em gọi những buổi tối như thế là những buổi tối bình yên.
Em lên phố, phố rộn ràng sắc sáng, em loay hoay tìm những nẻo trăng giữa phố xá đô hội, mải miết, ngỡ ngàng nhận ra cái ánh sáng dìu dịu leo lét của trăng, thứ ánh sáng chen chân giữa lòng phố sáng choang.

Giữa phố, em thèm đến cua đồng, thèm cái màu xanh mát rượi của luống rau mồng tơi, cái giòn tan của cà pháo muối xổi. Em ra chợ, loay hoay đi tìm rồi sướng đến run người khi đến cuối chợ, ở cái sạp bé tí lẩn khuất đâu đó thứ cà pháo em tìm, cả mớ tép tươi nhảy tanh tách trong thau nhôm trắng. Em hì hụi nấu nướng mà thấy nhớ vòng quanh, nhớ bà, nhớ mẹ, nhớ con sông dài trước nhà mỗi độ lũ về, nhớ câu chuyện chị thích mò hến, mò cua, nhớ những mùa rét cứng da cứng thịt em nằng nặc đòi theo mẹ đi cấy.

NẺO TRĂNG LÊN

Cảm thấy bình yên mỗi lần còn đủ nhớ khi nghĩ về cái thuở xa lắc xa lơ, cái thưở  ấu thơ lắm cái để kể cho bạn bè thèm chơi. Cả những vất vả đã mang mà ký ức vẫn còn lẩn khuất đâu đó quanh những bộn bề.

Chiều nay em trở về, đứng lặng nơi ban công, mặc gió làm em xanh xao nhớ, nhớ những đợt gió đầu mùa, cái không khí lành lạnh mà lâu lắm em không trở về để ấp mình trong đó. Nhớ đến nao lòng căn bếp nhỏ của bà, những lần nép vào lòng bà ngồi hơ tay nơi bếp rạ, món thịt đông, mớ rau diếp nhổ ngoài đồng hay cái hương nước ra mùi ngày cuối năm. Chao ôi là nhớ, chao ôi là thương.

NẺO TRĂNG LÊN


Sài Gòn trở gió mà em cứ ngỡ như đứng ở bên mép sông, nhìn lục bình lặc lè trôi, xuýt xoa với những cơn gió đầu mùa ở một nơi xa lắc.

Bài viết cùng chuyên mục 







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét