Tuổi thơ bắt đầu từ đâu tôi cũng không định hình nổi bởi có lẽ thời tơ ấu mà tôi đi qua chẳng dữ dội cũng chẳng quá dịu êm nên tất cả chỉ là một vùng mờ mờ ảo ảo thì phải ?
Nhắm mắt lại, chìm đắm trong giai điệu ngọt ngào của bài hát My memories, tuổi thơ trong tôi dần dần hiện về nhẹ nhàng, nhẹ nhàng và dường như mỗi giây mỗi phút trôi qua đều in đậm dấu ấn của mẹ - tuổi thơ tôi qua những khung cửa.
Mưa, mưa xối xả... mưa như trút mọi hờn giận sau những ngày nóng bức. Đưa tay qua khung cửa sổ khua miên man vào khoảng không chới với, hứng đọng những giọt mưa mềm mại rơi nhẹ tí tách như những giọt kí ức xưa cũ chợt ùa về thổn thức. Trong làn mưa trắng xóa, chiếc áo bạt xanh da trời lỗ chỗ vết chuột cắn, chẳng thể che chắn cho đôi vai mẹ khỏi ướt. Run run đặt gánh cỏ non xuống hè, mẹ từ từ ngả chiếc nón méo vành cười xòa với tôi rồi lôi vội trong túi những quả tóc tiên sũng nước đưa qua khe cửa sổ cho tôi - đứa trẻ khi đó chẳng thể cảm nhận được sự mệt nhọc hằn sâu trên khuôn mặt ướt mưa của mẹ. Một lần, hai lần... và biết bao lần hư thế, qua khung cửa sổ - mẹ tôi nụ cười rạng ngời trong mưa. Phải chăng tuổi thơ tôi bắt đầu từ nụ cười tuyệt diệu đó. Nghèo ư ? Rách ư ? Đói ư ? Có phải tuổi thơ tôi không nhỉ ? Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh đứa bé gái vận chiếc quần bằng vải xe - tanh mà mẹ đã dày công cắt vá từ chiếc quần rách gấu của bà nội. Trong chiếc quần quá khổ, bé gái đó chỉ chạy loanh quanh mấy vòng cạp đã tụt tụt . Ở cái tuổi đó nào biết xấu hổ là gì đâu mẹ nhỉ ?
Ngày đó phong phanh tin đồn là " nhà có khách " là tôi tíu tít chạy ra chạy vào hớn hở với suy nghĩ " ngày mai nhất định mẹ sẽ làm món trứng rán trộn mì tôm thay vì cứ canh cà rồi cà canh như mọi hôm " . Món đó đến giờ tôi vẫn nghiện lắm ! Nhưng chẳng hiểu sao mỗi khi nổi hứng ngồi trộn trứng với mì tôm tôi lại nhớ mẹ và nước mắt bỗng nhiên rơi lã chã . Chắc là lớn rồi nên hơi đa cảm chút đấy mà.
Món ăn của tuổi thơ , món ăn của mẹ !
Chiều nay, cơn giống từ đâu ùn ùn ập đến, kéo theo lá cây xào xạc bay... Tôi ngửi thấy mùi hoàng hôn tím ngắt nồng, đượm khói tỏa ở chốn nào đó xưa, rất xưa. Nơi đó , đứa bé nghèo là tôi vẫn thường tần ngần ôm cột nhìn mẹ qua khung cửa méo mó của căn bếp lợp tranh dột nát. Trong sắc chiều phai khói tỏa nghi ngút, mẹ lầm lũi nhóm từng đụn rơm âm ấm luộc khoai lang. Thi thoảng , tôi thấy mẹ đưa tay dụi dụi đôi mắt cay xè vì khói bếp. Qua khung cửa tôi nhìn mẹ như chờ đợi, như thương thương.
Tôi hay kể cho lũ bạn nghe chuyện ngày xửa ngày xưa - cái thời chập chững đến lớp ấy. Những cuốn sách chi chít con số chẳng biết ở nơi đâu rơi xuống cứ nhảy múa loạn hết cả những trang giấy. Để rồi, mỗi khi cô giáo gọi lên đọc bài lại gõ gõ cây thước gỗ vào bàn tay lem luốc như thể tôi là cô trò nghịch ngợm, láu cá suốt ngày vẽ bậy. Thì ra mẹ cũng đã từng lô đề cơ đấy ! Cũng chỉ mong có chút may mắn cho các con bữa cơm có thịt thôi phải không mẹ? Mẹ nhớ không, chiếc xa cà tàng bong hết sơn ,mẹ đã đèo con " đua " cùng đám bạn tới điểm thi cách nhà chừng 3 cây số? Xe lao như bay mẹ nhỉ, tóc con rối tít trong gió. Nhưng mẹ con mình vẫn lạc lõng sau bụi khói xe máy nghi ngút. Cũng đến phòng thi ,cũng vào thi chỉ là thời gian làm bài chỉ còn phân nửa. COn thật sự chẳng nghĩ gì cả, chẳng buồn đâu, có chăng chỉ là chút hờn tủi thoáng vụt tan. Nhưng qua cửa sổ phòng thi, con đã dõi theo mẹ rất lâu, rất lâu. Mẹ đang lau vội những giọt sầu nóng hổi. Tại sao thế mẹ ? Mẹ thương con phải không ? Bài thi dang dở hay tuổi thơ không bằng bạn bằng bè ?
Chẳng sao mẹ ạ ! Có mẹ , tuổi thơ con là bài văn hoàn chỉnh nhất
Những đêm trăng sáng chiếu lọt qua manh nứa buộc lạt nơi cửa sổ buồng ngủ, mẹ thường vuốt nhẹ mái tóc con rồi thủ thỉ bao điều. Có những lời con hiểu, có những lời con mãi bây giờ con mới nhận ra rằng : " Cuộc sống bên ngoài khung cửa bao la lắm, không như bên rong ngôi nhà chỉ có mẹ và con ! Có lúc sóng to, có khi giông lớn mẹ chẳng thể bên con được mãi ! Dẫu cuộc đời dâu bể, hãy cứ lạc quan , vững tin để bước tới vì mẹ vẫn dạy : " Một quả trứng nhỏ sẽ nở ra 1 chú gà xinh xắn, rồi chẳng mấy chốc gà con sẽ trở thành cô gà mẹ với ổ trứng trắng tinh. Điều quan trọng, phải biết quý trọng thời gian " . Thời gian kéo con xa dần tuổi thơ, xa vòng tay mẹ nhưng cũng chính thời gian đưa con quay về thời thơ ấu vô tư, hồn nhiên
Dẫu rằng tuổi thơ con không có những chiều cùng lũ bạn rong chơi thả diều, chẳng mấy khi tết đến được xúng xính quần quần áo áo nhưng tuổi thơ con luôn ấm áp, ngập tràn hạnh phúc bởi có tình yêu thương vô bờ bến của mẹ,
Con bây giờ cũng đang ngồi lặng thinh ngóng mưa. Mẹ biết gì không? Con mới nhận ra 1 điều " Mẹ - tuổi thơ con qua những khung cửa " . Sẽ mãi là như thế ! Tuổi thơ - miền kí ức kì diệu của mỗi chúng ta.
BANGLANGTH
>>> Tuổi thơ bên mẹ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét